Trong một quãng thời gian dài, mỗi Thứ Hai dusk, cơn mưa lạnh của Hà Nội sẽ rơi xuống trên những con phố hút hối của thành phố. Đêm ấm áp, sương ướt khói vào khung cửa cửa của những căn nhà cổ kính, và những ánh đèn lồng lộn chiếu ra trên đường hầm. Đó là lúc tôi sẽ ngồi trên chiếc ghế gập nhỏ bên cạnh cửa sổ, nhìn ra một hình cảnh bầu trời mờ mù và những ngọn đèn đỏ rực rỡ pha trộn với mây mù.

Mỗi lần tôi nhìn ra khỏi cửa sổ, tôi sẽ nhớ đến bắc phương, và những người thân yêu của tôi. Bắc Phương là một quê hương xa xôi, nơi tôi sinh sống cho đến khi mười tám tuổi. Một nơi ấm áp với những hồ nước tĩnh lặng, những cánh đồng sơ suốt, và những ngôi nhà gỗ hương thơm.

Tôi là một người Việt Nam sinh sống tại Hà Nội, nhưng bắc phương là nơi tôi có gốc rễ. Mỗi Thứ Hai, khi mưa rơi xuống trên phố, tôi sẽ nhớ đến bắc phương và những bữa ăn thơm ngon của mẹ tôi. Mẹ tôi là một bà nội thân, cô gái trẻ khiến cho bữa ăn của bà trở nên ấm áp và đầy nồng nàn. Mỗi lần tôi nhớ đến bữa cơm gà bò của bà, tôi sẽ nhớ đến mùi thơm của dầu ăn, hương vị của gừng chiên và hương cà chua.

Tiêu đề: Cứ Tối Thứ Hai, Tình Yêu Về Bắc Phương  第1张

Bắc Phương là nơi tôi lớn lên với những bạn bè thân thiết. Chúng tôi chơi trò chơi trên cánh đồng sơ suốt, chạy trốn trong hồ nước tĩnh lặng, và chia sẻ những bí mật về trò chuyện thân thiết. Mỗi Thứ Hai, khi mưa rơi xuống trên phố, tôi sẽ nhớ đến chúng tôi và những câu chuyện thú vị chúng tôi đã chia sẻ với nhau.

Bắc Phương cũng là nơi tôi có những kỷ niệm đau buồn. Một lần Thứ Hai đặc biệt, khi mưa rơi xuống dữ dội, tôi đã mất một người thân yêu. Đó là một ngày tối thối, khi tôi đã phải chịu đựng nỗi đau của mất mát. Từ đó, mỗi Thứ Hai dusk, khi mưa rơi xuống trên phố, tôi sẽ nhớ đến ngày đó và nỗi đau không thể diệt trong tim tôi.

Mỗi Thứ Hai dusk, khi mưa rơi xuống trên phố, tôi sẽ nhớ đến bắc phương và những kỷ niệm ấm áp của tôi ở đó. Tôi sẽ nhớ đến những bữa cơm gà bò thơm ngon của mẹ tôi, những câu chuyện thú vị của chúng tôi với bạn bè thân thiết, và những ngày tối thối với nỗi đau không thể diệt. Một cảm xúc khó tả sẽ tràn ngập tim tôi: ấm áp và đau buồn cùng một lúc.

Một lần Thứ Hai dusk, khi mưa rơi xuống trên phố, tôi đã quyết định về bắc phương. Tôi muốn nhìn lại những nơi đã từng sống và chạy trốn trong hồ nước tĩnh lặng. Tôi muốn gặp lại những người đã từng thân thiết và chia sẻ với họ những nỗi đau và niềm vui của tôi. Tôi đã gửi lời mời cho bạn bè thân thiết của tôi ở Hà Nội, và họ đã hạnh phúc với ý tưởng của tôi. Chúng tôi sẽ gặp lại nhau tại bắc phương vào Thứ Hai tới.

Khi tôi quay trở lại bắc phương, tôi đã thấy rằng nhiều thứ đã thay đổi. Những căn nhà gỗ hương thơm đã được ghiền hủy để được xây dựng thành căn nhà mới. Những con đường hút hối đã được phủ sét để tạo nên một thành phố huy hoàng mới. Nhưng dù có bao nhiêu thay đổi, bắc phương vẫn là nơi ấm áp của tôi. Mỗi khi tôi chạy qua hồ nước tĩnh lặng hoặc ngồi trên cánh đồng sơ suốt, tôi sẽ nhớ đến những ngày trẻ em của tôi ở đó.

Tại bắc phương, tôi đã gặp lại những người thân yêu của tôi. Mẹ tôi vẫn là người nội thân ấm áp với hương vị của cơm gà bò thơm ngon. Chúng tôi đã chia sẻ với nhau những niềm vui và nỗi đau của cuộc sống. Tôi đã gặp lại bạn bè thân thiết của tôi, và chúng tôi đã chơi trò chơi trên cánh đồng như ngày xưa. Mỗi lần chúng tôi nhìn vào nhau, chúng tôi sẽ hiểu rằng dù có bao nhiêu năm trôi qua, chúng tôi vẫn là bạn bè thân thiết với nhau.

Mỗi Thứ Hai dusk,...